Đăng ngày:
Quả Bóng Vàng Thùy Trang: 'Tôi chưa hết thời' Quả Bóng Vàng Thùy Trang: 'Tôi chưa hết thời' TP HCMLỡ cơ hội ra sân ở World Cup, tiền vệ 37 tuổi Trần Thị Thùy Trang không trách HLV Mai Đức Chung, và quyết tâm nuôi giấc mơ dang dở ở sân chơi futsal. Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang nhận danh hiệu Quả Bóng Vàng Việt Nam năm 2024, tối 26/2/2025. Ảnh: Đức Đồng - Sau hàng loạt chức vô địch quốc gia, SEA Games, AFF Cup rồi futsal Đông Nam Á, cuối cùng Thùy Trang đã hoàn thành bộ sưu tập với danh hiệu cá nhân cao quý của bóng đá Việt Nam. Chị cảm thấy thế nào?- Tôi có chút bất ngờ khi được xướng tên trong lễ trao giải Quả Bóng Vàng Việt Nam 2024, hạng mục dành cho nữ. Tôi nghĩ mình may mắn nhưng xứng đáng. Trong năm vừa qua, ở sân chơi 11 người, tôi cùng CLB TP HCM lên ngôi giải vô địch quốc gia, giành giải ba Cup Quốc gia và vào AFC Women’s Champions League. Còn với futsal, tôi giành ngôi Vua phá lưới giải vô địch quốc gia và cùng đội tuyển vô địch giải Đông Nam Á.Những phiếu bầu giống như sự ghi nhận cho những nỗ lực, phấn đấu cống hiến của tôi cho bóng đá Việt Nam suốt thời gian dài. Tôi rất hạnh phúc và vinh dự. Quả Bóng Vàng là danh hiệu mà tôi ao ước bấy lâu sau một lần về nhì năm 2022.- Khi nhận Quả Bóng Vàng, chị khóc rất nhiều. Vì sao vậy?- Tôi xúc động vì cảm thấy mình may mắn quá, được mọi người yêu thương quá, từ gia đình, xã hội cho đến các thầy cô, đồng đội. Hôm đó, thật tiếc chỉ có mẹ kịp vào TP HCM tham dự. Ba tôi bị tai biến nên không thể đi được. Trong giây phút nhận giải, bất giác tôi nhớ đến người anh trai xấu số. Từ thuở nhỏ, tôi và anh đã chơi bóng cùng nhau, quanh làng quanh xóm. Anh không may bạo bệnh rồi qua đời khi tuổi đời còn trẻ. Từ đó, tôi tự nhủ sẽ viết tiếp giấc mơ bóng đá của anh. Tôi thi vào đại học thể thao rồi theo con đường bóng đá. Dù anh không còn, tôi nghĩ anh vẫn âm thầm theo dõi và ủng hộ tôi trong chặng đường bóng đá. Bởi vậy, sau mỗi lần ghi bàn, tôi đều chỉ tay lên trời gửi tặng anh. Và tất nhiên, với Quả Bóng Vàng lần này, tôi cũng xin được kính trọng gửi tặng anh. Toàn bộ số tiền thưởng của danh hiệu, tôi sẽ chuyển làm từ thiện, để giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn.- Vì sao chị có tâm ý làm từ thiện như vậy?- Tôi sinh ra trong gia đình thuần nông. Cuộc sống không đến nỗi đói ăn, nhưng gặp nhiều biến cố. Ba mẹ bệnh tật, anh trai đau ốm rồi qua đời... Những lúc như vậy, chúng tôi nhận được sự cưu mang, yêu thương và giúp đỡ của nhiều người. Vì thế, sau khi đã thành danh, kinh tế tốt hơn, tôi muốn san sẻ, đáp đền lại những ân tình mà trước đó gia đình mình nhận được. Nhiều năm qua, mỗi khi có điều kiện thời gian, tôi đều tham gia phát quà ở các bệnh viện, mái ấm tình thương, trại trẻ mồ côi, miền núi... Trước Tết Nguyên đán vừa qua, tôi cũng tổ chức một đợt làm từ thiện ở quê nhà Quảng Nam. Trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đến với các hoàn cảnh khó khăn khác.- Nói vậy nghĩa là, cuộc sống của Thùy Trang bây giờ khấm khá hơn trước?- Thực tế, tôi vẫn đi thuê trọ . Có lẽ, nếu có đơn vị nào cho mua nhà ở xã hội hay trả góp, tôi mới thực hiện được giấc mơ có nhà tại TP HCM. Nhưng không sao, tôi vẫn hạnh phúc và tự hào vì sau nhiều năm đá bóng đã xây được nhà ở quê cho ba mẹ và hàng tháng chu cấp kinh tế cho gia đình.Để có được hôm nay tôi không bao giờ quên những thiếu thốn đã qua. Tôi còn nhớ, cuối những năm 2010, khi mới tốt nghiệp đại học rồi vào đội nữ TP HCM thử việc, mấy tháng đầu không có lương, phải sống nhờ hỗ trợ của mẹ gửi vào. Phải đến đầu 2011, tôi mới được ký hợp đồng với mức lương là 4 triệu đồng. Trừ tiền ăn, còn dư khoảng một triệu. Mà con gái như chúng tôi khá tốn kém khoản son phấn, kem chống nắng, găng tay... Quay đi quay lại đã hết sạch, thậm chí không đủ tiền mua đôi giày đá bóng tử tế.Vì thế, có lúc tôi còn đi làm thêm trọng tài ở các giải phủi, các trận giao hữu để tăng thu nhập. Đó cũng là dịp để tôi tập thêm thể lực, bổ trợ cho bóng đá. Sau này tôi còn dạy thêm bóng đá cộng đồng. Vì thế, không thể nói là dư giả hay hào phóng tiêu xài được. Tôi tâm niệm, đồng tiền làm ra rất khó và phải biết quí trọng. Nó giống như từng giây phút được có mặt trên sân, tôi luôn cố gắng thể hiện sao cho tốt nhất, đáng giá nhất. Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang phát quà cho các bệnh nhân ở quê nhà cuối năm 2024. Ảnh: Loan Nguyễn- Điều gì khiến chị có quan niệm nghề nghiệp như vậy?- Vì tôi phải trải qua quá nhiều gian khổ. Tôi đến với bóng đá chuyên nghiệp trễ lắm, khi vào đại học mới bắt đầu làm quen. Ra trường tôi đá futsal, sau đó mới chuyển sang sân chơi 11 người cho CLB nữ TP HCM. Lúc đầu, chưa quen với sân lớn, không gian to hơn, bóng to và nảy hơn so với futsal, tôi bị chê lắm. Thể lực cũng kém hơn các đồng đội. Vì thế, sau các buổi tập, khi mọi người đã lên phòng tắm rửa, cơm nước rồi giải trí, tôi vẫn tập dưới sân Tao Đàn. Tôi tập đá bóng dài, tập chạy quanh sân. Có lúc vừa chạy vừa khóc. Phải đến 8-9h tối mới về phòng. Dần dà tôi cũng cải thiện được thể lực và chuyên môn.Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Năm 2013, trong một buổi tập ở sân Thành Long, tôi bị gãy xương đòn phải mổ để nẹp đinh vào vai. Vì nôn nóng được thi đấu trở lại, chỉ sau hai tháng tôi đã ra sân tập và bị va chạm đúng chỗ phẫu thuật, dẫn đến gãy thêm xương và phải bắt sáu ốc vít vào người. Mẹ tôi xót xa, không cho đá bóng nữa mà bắt về quê kiếm nghề khác. Nhưng, tôi nào bỏ cuộc. Giờ, sáu ốc vít vẫn còn trong người, vì tôi sợ phẫu thuật sẽ đứt quãng thời gian chơi bóng.Đến năm 2017, gia đình tôi lại gặp biến cố. Mẹ tôi phát hiện ung thư dạ dày, ba tôi bị tai biến nặng, anh trai bạo bệnh vì xơ gan. Lúc đó, tôi muốn từ bỏ tất cả để về chăm sóc gia đình. Khi ra sân, đầu óc tôi không còn tập trung được nữa, cứ nghĩ đến người thân là đá bóng trong vô thức. Nhưng khi nhìn thấy mẹ qua sáu lần xạ trị vẫn kiên cường chịu đựng để vượt qua những đau đớn, tôi lấy đó là nguồn cảm hứng, làm động lực, từ bỏ suy nghĩ giã từ bóng đá mà quay trở lại tập trung hơn. Tôi nghĩ mẹ làm được như thế, tại sao mình không chứ? Có lẽ tôi sinh ra ở dải đất miền Trung chịu khó, chịu cực quen nên cuối cùng cũng vượt qua được những khó khăn cho đến ngày hôm nay.- Vinh quang với Thùy Trang quá đủ đầy, vậy còn những nỗi buồn trong sự nghiệp thì sao?- Không nói chắc ai cũng biết, đấy là năm 2023. Sau World Cup không được ra sân giây phút nào, tôi buồn và hụt hẫng. Tôi đã cày ải hết mức ở vòng loại, chiến đấu hết sức trước Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Myanmar, Thái Lan và cuối cùng là Đài Loan để giúp đội tuyển giành vé dự World Cup lần đầu tiên trong lịch sử. Nhưng cuối cùng, tôi không thể một lần chạm vào thảm cỏ ấy. Tôi đã khóc hàng đêm ở đội tuyển. Khi về Việt Nam, ba gọi tôi về Quảng Nam gấp. Ông vốn ít khi xem bóng đá, nhưng lần này nổi nóng, bắt tôi nghỉ. Ba bảo gọi chị tôi từ Đà Nẵng về nhà viết đơn gửi Liên đoàn bóng đá Việt Nam để hỏi cho ra lẽ vì sao tôi không được ra sân ở World Cup?Trong thâm tâm, tôi biết ông rất hãnh diện với xóm làng, dòng họ khi tôi được đi World Cup, nên việc tôi không được ra sân khiến ông thất vọng và hụt hẫng. Lúc ấy, vì ba đang bị bệnh, tôi không dám làm căng, sợ xảy ra chuyện, chỉ biết ôm ông mà khóc. Mẹ thấy vậy mới khuyên ba, nói rằng "Thôi ông ạ, con gái còn buồn nhiều hơn ông, đừng làm nó buồn thêm nữa. Đây là thời gian, không gian để gia đình mình làm cho con vơi buồn mà trở lại với bóng đá". Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ nói như vậy, bởi trước đây bà từng phản đối tôi theo nghiệp bóng đá. Chính những động viên của mẹ giúp tôi từ bỏ ý định để giải nghệ khi đó. Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang làm quen mặt cỏ sân Eden Park, New Zealand trước World Cup nữ 2023, ngày 21/7/2023. Ảnh: Đức Đồng- HLV Mai Đức Chung từng giải thích việc không tung Thùy Trang vào sân là lựa chọn chuyên môn. Chị nghĩ sao?- Chuyện đã qua, tôi không muốn phân tích nhiều. Tôi chỉ khẳng định mình không trách, không giận mà hoàn toàn tôn trọng quyết định của HLV. Tôi chỉ tiếc và buồn cho thân phận mình không may mắn. Xuyên suốt hành trình dự World Cup tại New Zealand, tôi tập luyện chăm chỉ, theo sát các giáo án đề ra. HLV thể lực Cedric Roger cũng khen ngợi tôi có thể lực tốt, đảm bảo ra sân. Nhưng, chờ đợi mãi, hết trận này đến trận khác mà tôi không được gọi tên. Khi tiếng còi kết thúc lượt trận thứ ba vang lên, trời đất như sụp đổ với tôi.Nếu sau này có may mắn được làm HLV, tôi sẽ luôn tạo điều kiện cho các cầu thủ ra sân, chỉ cần họ đáp ứng về chuyên môn và thể lực. Bóng đá Việt Nam được dự World Cup là điều kỳ diệu, khó có thể gây bất ngờ trước các đối thủ sừng sỏ. Ở đó, chúng tôi chỉ muốn đem tinh thần, hình ảnh phụ nữ Việt Nam ra với thế giới. Do đó, sự trải nghiệm là cần thiết đối với bất cứ cầu thủ nào.Cũng chính vết gợn đó, tôi quyết định tiếp tục gắn bó với bóng đá. Tôi muốn khẳng định cho mọi người thấy rằng, Thùy Trang chưa hết thời. Tôi nỗ lực chứng tỏ bản thân, chiến đấu để dành thêm vinh quang. Tôi lấy Cristiano Ronaldo làm thần tượng, vì đó là tấm gương của nghị lực. Tôi quan niệm rằng cứ nỗ lực, cố gắng phấn đấu hết sức thì thành quả sẽ đến. Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang trong một lần chia sẻ kỷ niệm, truyền cảm hứng với các em nhỏ tại quán ăn của riêng mình. Ảnh: Đức Đồng- Ngoài gia đình, ai là người có tầm ảnh hưởng nhất trong sự nghiệp bóng đá của Thùy Trang?- Người đầu tiên là chú Trần Anh Tú – Phó chủ tịch VFF. Chính chú ấy đưa tôi đến với futsal năm 2011, rồi sau đó là bóng đá nữ. Chú đầu tư cho cả hai môn này không ngừng nghỉ, không vụ lợi mà rất tâm huyết, máu lửa. Chú sống tình cảm, tôn trọng, hiểu và yêu thương cầu thủ nữ chúng tôi. Một điều không phải ai cũng làm được như chú ấy.Tiếp đó là người thầy đầu tiên là HLV Đào Huy Hùng tại Trung tâm thể thao Tao Đàn, người đưa tôi vào với bóng đá nữ. Xuyên suốt hành trình thầy vẫn đồng hành với tôi đến ngày hôm nay. Sau đó nữa là HLV Nguyễn Tấn Lợi dìu dắt tôi, sửa chữa và chỉ bảo tôi với bóng đá nữ. Và tất nhiên, còn rất nhiều có tầm ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi mà không thể kể hết. Tôi xin biết ơn và trân quý những gì mà các thầy cô, các chú, đồng nghiệp, đồng đội, người thân giúp đỡ để tôi may mắn có được tất cả như ngày nay.- Vậy kế hoạch tương lai của Thùy Trang là gì?- Tôi còn đam mê với quả bóng lắm, và giải thưởng Quả Bóng Vàng vừa qua chính là động lực để tôi tiếp tục phấn đấu cống hiến cho bóng đá nước nhà. Ở tuổi 37, tôi biết mình không thể thi đấu mãi, cũng có nhiều lời khuyên tôi nên dừng lại vì sẽ ảnh hưởng cho cuộc sống sau này. Nhưng, còn đam mê, còn chơi được thì tôi sẽ vẫn cháy hết mình.Hơi tham lam một chút, nhưng tôi muốn cùng futsal nữ Việt Nam dự World Cup. Chúng tôi cũng hoàn toàn có cơ sở đấy chứ. Chúng tôi đã vô địch Đông Nam Á, vào tháng 5 sắp tới sẽ dự giải vô địch châu Á tại Trung Quốc để săn vé đến World Cup. Tôi rất tự tin vì futsal có cả một tập thể trẻ, đoàn kết, một HLV giỏi nên nếu cố gắng, chắc chắn sẽ thành công. Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang mừng chức vô địch futsal Đông Nam Á 2024. Ảnh: VFFTrần Thị Thùy Trang sinh ngày 8/8/1988, quê quán Ái Nghĩa, Đại Lộc, Quảng Nam. Ở sân chơi 11 người, Trang 9 lần vô địch bóng đá nữ Việt Nam, trong đó có sáu lần liên tiếp, giành 3 HC vàng SEA Games, HC bạc Đông Nam Á. Cô còn được bình chọn là Cầu thủ hay nhất giải VĐQG 2022, Quả Bóng Bạc Việt Nam 2022, Quả Bóng Vàng 2024. Ở sân chơi futsal, cô cùng đồng đội vô địch Đông Nam Á 2024, vô địch quốc gia và là cầu thủ hay nhất 2021, Vua phá lưới 2024. Thùy Trang từng được nhận Huân chương lao động hạng ba năm 2023, Công dân trẻ TP HCM 2022, Thanh niên tiên tiến Toàn quốc 2023, Thanh niên làm theo lời Bác TP HCM 2023-2024. Giải Fair-play 2017, 2022 với những hoạt động thiện nguyện. Đức Đồng Trở lại Thể thaoTrở lại Thể thao